Một ngày đạp road bike 100km – Những điều tôi học được

Phan Thanh Đạt 14/05/2025
Một ngày đạp road bike 100km – Những điều tôi học được

Tôi đạp vì muốn biết mình thực sự là ai

Khoảng ba tháng trước, tôi bắt đầu chơi road bike – một môn thể thao nhìn thì đơn giản, chỉ là đạp xe thôi mà. Nhưng càng đạp, tôi càng nhận ra: không phải ai cũng đạp được xa, và không phải ai cũng chịu được sự lặp đi lặp lại trong im lặng, mồ hôi, và cô độc.

Tôi chọn thử thách 100km như một cách kiểm tra chính mình – không phải để khoe thành tích, không để post Strava cho có, mà vì tôi cần một giới hạn để đối diện. Tôi muốn biết: Khi không còn ai cổ vũ, không có tiếng vỗ tay hay thành tích, liệu tôi có đủ nội lực để tự đẩy mình về đích?


Khởi đầu nào cũng hăng – cái khó nằm ở giữa

Tôi xuất phát từ 5h sáng. Đường phố còn ngủ, và không khí dịu mát làm tôi tưởng mình có thể đạp 200km chứ không chỉ 100. Bánh xe lăn nhẹ, nhịp chân đều, tôi thấy mình giống một phiên bản tốt nhất của bản thân: chăm chỉ, kỷ luật, và tự do.

Nhưng sự thật là: cái đẹp luôn ở đầu đường. Đến khoảng km thứ 40, cơ thể bắt đầu nhắc nhở tôi rằng tôi không phải dân chuyên. Mông ê ẩm vì yên xe, vai đau vì giữ tư thế lâu, tay thì tê vì rung chấn từ mặt đường. Nhưng tôi vẫn đạp – vì chưa có lý do nào để dừng lại.


Khi mọi thứ đau, bạn mới biết bạn tin vào điều gì

Tôi bắt đầu tính toán từng km. Đến km 60, tôi ăn vội một thanh năng lượng, uống hết chai nước thứ hai và bắt đầu cảm thấy lo: mình có quá tự tin không? Không có xe hỗ trợ, không có người đi cùng, nếu gối đau nặng hoặc xe hư giữa đường thì sao?

Km 70-85 là đoạn khó nhất. Nắng bắt đầu gắt. Gió ngược. Đường dài thăm thẳm và tôi cảm thấy mình đang ở giới hạn – không phải cơ bắp, mà là tâm trí. Lúc đó, tôi hiểu một điều: muốn hoàn thành 100km không chỉ là chuyện thể lực – mà là bạn có lý do đủ mạnh để không bỏ cuộc hay không.

Tôi nghĩ về những buổi sáng dậy sớm, về quãng thời gian luyện tập. Tôi nghĩ về bản thân – không muốn là người chỉ giỏi khởi đầu, mà kém trong việc kết thúc. Tôi siết tay lái, hít sâu, và tiếp tục.


Hành trình một mình – đôi khi là bài học về cô đơn

Đạp một mình có cái hay: bạn tự do, không bị phụ thuộc tốc độ người khác. Nhưng nó cũng phơi bày sự thật rõ ràng nhất: bạn không có ai để trông cậy ngoài chính mình. Tôi đã có lúc ước, giá như có ai đi cùng, nói vài câu động viên, chia đôi chai nước, hay đơn giản là để cùng cười khi gặp đoạn dốc khó chịu.

Nhưng có lẽ, cái giá của sự trưởng thành là học cách đi một mình, và vẫn hoàn thành.


Tôi đã không còn như cũ ở vạch đích

Khi đồng hồ nhảy đến 100km, tôi không hét lên. Không giơ tay chiến thắng. Tôi chỉ dừng lại, đứng trên lề đường, thở sâu và cười. Mọi người xung quanh chẳng ai biết tôi vừa làm gì. Nhưng với tôi, đó là khoảnh khắc rất riêng – một cột mốc lặng lẽ mà ý nghĩa.

Tôi không thấy mình “ngầu” hơn, không thấy “xuất sắc”. Tôi chỉ thấy mình... đúng hơn. Giống mình hơn. Thật hơn.


Những điều tôi học được từ 100km đó

  1. Bạn mạnh hơn bạn tưởng. Không ai biết mình có thể đi xa đến đâu, cho đến khi đi thật xa.

  2. Ý chí quan trọng hơn tốc độ. Bạn có thể đạp chậm, nhưng đừng dừng.

  3. Chiến lược là sống còn. Ăn – uống – nghỉ đúng lúc mới sống sót.

  4. Cô đơn không xấu – nhưng nên có đồng đội. Một lời động viên giữa đường có thể là cứu tinh.

  5. Không ai cần biết bạn đã đi bao xa – chỉ cần bạn biết là đủ.


Kết lời

Tôi chia sẻ bài viết này không để truyền cảm hứng, không để khoe mẽ, mà chỉ để nói với những ai đang lưỡng lự: Nếu bạn đang nghĩ đến việc đạp 100km, hoặc làm bất kỳ điều gì vượt khỏi vùng an toàn – hãy làm đi. Không cần giỏi, chỉ cần bắt đầu.

Vì đôi khi, những cuộc hành trình dài không làm thay đổi thế giới. Nhưng nó sẽ thay đổi chính bạn. Và điều đó là đủ.

Tags : OMG, SHIMANO, yeudapxe

Viết bình luận của bạn:

Bài viết liên quan